Các điều khoản chính của hợp đồng mua bán hàng hóa

 

a- Điều khoản về đối tượng của hợp đồng

Trong hợp đồng phải nêu tên hàng bằng những danh từ thông dụng nhất (tiếng phổ thông) để các đối tác hợp đồng và những cơ quan sở quan đều mang thể hiểu được.

Bởi hàng hoá mang thể tồn tại dưới dạng tư liệu tiêu sử dụng, vật tư và tư liệu sản xuất khác; trong trường hợp tìm bán vật tư, sản phẩm chúng ta vẫn mang thể ghi tên loại hợp đồng này dưới dạng cụ thể như:

+ Hợp đồng tìm bán vật tư;

+ Hợp đồng tìm bán sản phẩm.

Đối tượng của hợp đồng chỉ hợp pháp lúc nó là loại hàng hoáđược phép lưu thông; nếu đối tượng của loại hợp đồng này là hàng quốc cấm thì hợp đồng trở thành vô hiệu.

Nếu đối tượng của hợp đồng là loại hàng hoá nhà nước hạn chế lưu thông thì loại hợp đồng tìm bán này thường bị nhà nước quản lý chặt chẽ số lượng vàđịa tiêu chí thụ, những chủ thể ko được vận dụng nguyên tắc tự nguyện và phải tuân theo quy định của hợp đồng theo tiêu chí pháp lệnh .

     b- Điều khoản về số lượng hàng hoá

Số lượng vật tư, hàng hoá phải được ghi xác thực, rỏ ràng theo sự thoả thuận của các đối tác chủ thể và tính theo đơn vịđo lường hợp pháp của nhà nước với từng loại hàng như: kg, tạ, tấn, mẫu, chiếc, KW, KV, A…Nếu tính trọng lượng thì phải ghi cả trọng lượng tịnh và trọng lượng cả bao so bì.

Trong những hợp đồng mang tìm bán nhiều loại hàng hoá khác nhau thì phải ghi riêng số lượng, trọng lượng của từng loại, sau đó ghi tổng trị giá vật tư, hàng hoá tìm bán.

Nếu các đối tác phải thực hiện tiêu chí pháp lệnh nhà nước giao đối với loại hàng hoáđặc biệt nào đó thì phải ghi vào hợp đồng đúng số lượng hàng hoátheo số lượng nhà nước giao (trừ trường họp ko thểđáp ứng đủ phải báo cáo cấp trên điều chỉnh tiêu chí kế hoạch).

c-Điều khoản về chất lượng, quy cách hàng hoá

Phải ghi rõ trong hợp đồng phẩm chất, quy cách, tiêu chuẩn kỹ thuật, kích thước, màu sắc, mùi vị, độẩm, tạp chất …Nhưng tuỳ từng loại hàng mà hai bên mang thể thoả thuận về những điều kiện phẩm chất, quy cách cho thích hợp.

Căn cứ vào tiêu chuẩn để thoả thuận chất lượng: thông thường sản phẩm công nghiệp được tiêu chuẩn hoá; mang những loại tiêu chuẩn nhà nước, tiêu chuẩn địa phương, tiêu chuẩn ngành kinh tế.

Nếu chưa được tiêu chuẩn hoá các đối tác phải thoả thuận chất lượng bằng sự miêu tả tỉ mỉ, ko được sử dụng khái niệm chung chung, khó quy trách nhiệm lúc vi phạm như: “chất lượng phải tốt”, “hàng hoá phải bảo đảm” hoặc “hàng phải khô “  hay “còn ăn được”.

Đối với hàng hoá mang chất lượng ổn định thường được thoả thuận theo mẫu hàng, đó là hàng được sản xuất hàng loạt. Yêu cầu lúc chọn mẫu phải tuân theo nguyên tắc:

+ Phải chọn mẫu của chính lô hàng ghi trong hợp đồng;

+ Mộu hàng phải mang tính chất tiêu biểu cho loại hàng đó;

+ Số lượng mẫu ít nhất là 3, trong đó mỗi bên giữ một mẫu và ủy quyền người trung gian giữ một mẫu.

Mẫu hàng là một phòng ban ko thể tách rời hợp đồng nên phải cặp chì, đánh dấu, ghi số hợp đồng vào mẫu…để ngừa mất mát và tránh tranh chấp xảy ra sau này.

Ngoài ba phương pháp quy định chất lượng hàng hoá phổ biến trên, trong thực tế ký kết hợp đồng còn vận dụng những phương pháp sau:

– Xác định chất lượng theo điều kiện kỹ thuật: Bao gồm những đặc tính kỹ thuật cụ thể, mô tả loại vật liệu sản xuất ra hàng hoá, nguyên tắc và phương pháp rà soát, thử nghiệm. Điều kiện kỹ thuật thường sử dụng xác định chất lượng những mặt hàng được thực hiện theo đơn đặt hàng tư nhân, chẳng hạn: tàu biển, thiết bị công nghiệp phức tạp, loại thiết bị duy nhất. Điều kiện kỹ thuật đối với máy móc và thiết bị mang thể do chính người đặt hàng đưa ra và người sản xuất sẽ chấp nhận lúc thỏa thuận tìm bán, hoặc là do đơn vị sản xuất nêu ra và người đặt hàng phê chuẩn. Điều kiện kỹ thuật được đua ra ngay hoặc trong văn bản hợp đồng hoặc trong phụ lục của hợp đồng.

– Xác định sau lúc đã xem sơ bộ: Trong hợp đồng phương pháp này được thể hiện bằng những từ “đã xem vàđồng ý “. Với phương pháp này người tìm được quyền xem toàn bộ lô hàng trong một thời kì quy định. Người bán bảo đảm chất lượng hàng như lúc người tìm đã xem vàđồng ý. Trên thực tế trong trường hợp này người bán ko chịu trách nhiệm về chất lượng hàng hoáđược giao nếu như trong đó ko mang những yếu điểm mà lúc xem hàng người tìm ko phát hiện ra và ko thông tin trước lúc thực hiện hợp đồng. Hàng hoá bán theo cách này thường ở những cuộc đấu giá vàđược lấy từ kho ra.

– Xác định theo hàm lượng từng chất trong hàng hoá: phương pháp này đòi hỏi hợp đồng phải quyết định bằng phần trăm hàm lượng tối thiểu được phép những chất cóích và hàm lượng tối đa được phép mang tạp chất. Chẳng hạn lúc tìm bán kim loại và quặng thì chỉ số chất lượng là hàm lượng chất cơ bản và một số tạp chất, trong kinh doanh đường thì nêu hàm lượng xaccaroza, những mặt hàng chứa dầu thì hàm lượng dầu.

– Xác định theo sản lượng thành phẩm: Với phương pháp này hợp đồng lập chỉ số xác định số lượng sản phẩm cuối cùng thu được từ vật liệu. Chẳng hạn bột đường từ gạo, dầu từ hạt. Chỉ số này mang thể quy định bằng phần trăm và bằng đại lượng tuyệt đối.

– Xác định theo nhãn hiệu hàng hoá: vận dụng cho loại hàng cóđăng ký chất lượng sản phẩm đã mang uy tín trên thương trường và các đối tác tìm bán nhiều lần.

– Xác định theo trạng thái hàng hoá: vận dụng cho loại hàng tươi sống mang mùi vị, màu sắc, độ chín ko ổn định; trong trường hợp này người bán ko chịu trách nhiệm về tình trạng xấu đi của chất lượng hàng hoá trên phố đi.

– Xác định theo phẩm chất bình quân tương đương: tức là việc xét nghiệm những chất chủ yếu trong hàng hoá phải tương đương với hàm lượng chất chủ yếu đã thoả thuận trong hợp đồng, mang thể chấp nhận một sự chênh lệch nho nhỏ ko đáng kể, thường được vận dụng với loại hàng là ngũ cốc, thực phẩm.

d- Điều khoản về bao so bì và ký, mã hiệu

Bao so bì mang dụng bảo vệ hàng hoá, tăng vẻ mỹ quan của hàng hoá làm cho hàng hoá quyến rũ người tìm với cách đóng gói và ký mã hiệu ghi trên bao so bì. Trong điều kiện kinh tế thị trường hiện nay những nhà sản xuất kinh doanh rất quan tâm tới chất lượng và hình thức bao so bì do vậy phải mô tả bao so bì trong hợp đồng một cách tỉ mỉ về hình dáng, kích cỡ bao so bì, chất liệu, độ bền và cả cách đóng gói hàng, vị trí ký mã hiệu, nội dung ký mã hiệu trên bao so bì phải đảm bảo ghi nhận đầy đủ những tín hiệu đặc trưng từng loại hàng như: tên hàng, tên hạ tầng sản xuất, trọng lượng hàng, số hiệu đơn hàng, phải cóđủ những hướng dẫn đặc thù về vận chuyển, bảo quản bốc xếp.

Trong hợp đồng cũng cần phân biệt bao so bì bên ngoài (hòn, hộp những tông, bao, container…) và bao so bì bên trong gắn liền với hàng hoá. Trong nhiều trường hợp vẫn phải thoả thuận cả bao so bì bên ngoài cũng gắn liền với hàng hoá sẽ thuộc về người tìm cùng với hàng hoá, cũng mang trường hợp quy định giao hàng trong bao so bì người tìm đưa trước hoặc người tìm phải trả lại bao so bì cho người bán, hoặc người tìm phải trả tiền riêng bao so bì cho người bán ngoại trừ vào giá hàng; mang thể phải quy định phương thức trả tiền bao so bì trong hợp đồng theo những hướng tính giá bao so bì theo phần trăm giá hàng; tính giá bao so bì tách dời với giá hàng.

     e- Điều khoản về giao, nhận hàng

Trong điều khoản này phải xác định trách nhiệm của người bán phải thông tin cho người tìm vèe việc hàng đã chuẩn bị xong để giao, bên bán còn phải liệt kê những chứng từ giao hàng mà người bán phải giao lúc nhận hàng. Trong hợp đồng cần quy định rõ lịch giao nhận; trong lịch giao nhận cần xác định cụ thể số lượng cần giao, thời kì, địa điểm, phương thức giao nhận vàđiều kiện của người tới nhận hàng như sau:

Thời kì giao nhận: cần ghi vào hợp đồng thời kì giao nhận cụ thể, cần chia theođợt, theo ngày, tháng…cũng mang thể lập phụ lục hợp đồng với lịch giao nhận thích hợp với tình hình thực tế hai bên mang thể chấp nhận được. Nếu giao nhận thường xuyên theo khối lượng to thì chia theo yêu cầu của bên tìm đểđáp ứng đòi hỏi của thị trường, thời kì giao nhận ko nhất thiết phải dàn đều theo tháng, quý…

Địa điểm giao nhận: cần thoả thuận cụ thểđịa chỉ nơi giao nhận, phải đảm bảo nguyên tắc thích hợp với khả năng đi lại của phương tiện vận chuyển, đảm bảo an toàn cho phương tiện phấn đấu giao thẳng từ nơi sản xuất tới nơi tiêu sử dụng, bỏ bớt những khâu trung gian ko cần thiết.

Bên bán mang trách nhiệm thỏa thuận vận chuyển đua vật tư hàng hoa tới địa điểm do bên tìm yêu cầu đã ghi vào hợp đồng hoặc tới một địa điểm nao đó mà bên bán cóđủ khả năng đáp ứng, mọi phí tổn sẽ do bên tìm trả tiền. Bên tìm mang thể tự tính liệu phương tiện đểđến nhận hàng tại kho của bên bán, trong trường hợp này bên tìm dược hưởng toàn bộ giá thành vận chuyển do bên bán trả tiền.

Phương thức giao nhận: giao nhận phải qua cân, đong đo, đếm, tính, lúc cần thiết phải kiểm nghiệm. Về nguyên tắc, dầu giao vàđầu nhận phải vận dụng cùng một phương thức, chẳng hạn nếu vua cân vừa đếm ởđầu giao thìđầu nhận cũng phải cân vàđếm. Nếu là vận tải liên vận thì bên vận tải phải mang trách nhiệm bảo đảm an toàn cho hàng hoáởđầu nhận vàđầu giao cuối cùng.

Trong lúc giao nhận nếu thấy hàng hoá thiếu hụt thì các đối tác phải lập biên bản thương vụ làm hạ tầng cho việc đền bù và khắc phục tranh chấp sau này.

Lúc giao nhận hàng, vật tư nếu xét they cần phải bao gói, chia lẻ, cắt, chặt…thì bên bán mang thể làm những nhà cung cấp này và tiền công đựoc tính thêm vào giá thành sản phẩm.

Hai bên phải trâm thuận kỹ về tỉ lệ hao hụt trong quá trình bảo quản và vận chuyên tronh trường họp chua mang quy định của nhà nước và ghi vào hợp đồng để làm hạ tầng cho việc tính toán sau này.trách nhiệm do mất mát, hao hụt quá tỉ lệ cho phép trên phố vận chuyển nếu bên tìm tự vận chuyển lấy thì bên tìm phải chịu.

Điều kiện của người đại diện tới nhận hàng: lúc tới nhận hàng người nhận phải xuất trình những giấy tờ bảo đảm tin tưởng đểđược giao hàng như sau:

+ Giấy giới thiệu của cơ quan bên tìm;

+ Phiếu xuất kho của cơ quan bên bán;

+ Giấy CMND.

Cuối cùng phải quy trách nhiệm hai bên trong việc thực hiện lịch giao nhận như: bên tìm ko tới nhận hàng theo lịch thì phải chịu giá thành lưu kho bãi hoặc nếu bên tìm đưa phương tiện vận tải tới mà bên bán ko cóhàng giao thài ngoài việc bị phạt hợp đồng còn phải chịu giá thành thực tế cho việc điều động phương tiện.

     g- Điều khoản về bảo hành hàng hoá và giấy hướng dẫn sử dụng

Về nguyên tắc những hàng hoá mang tính năng kỹ thuật, người sản xuất phải mang trách nhiệm bảo hành trong một thời kì nhất định, mang thể là 3 tháng, 6 tháng, 1 năm…đồng thời họ phải làm giấy hướng dẫn sử dụng cần thiết cho loại hàng đó, nhất là hàng dựoc liệu, mỹ phẩm và phương tiện kỹ thuật. Đối với loại hàng mang in nhãn hiệu ghi luôn phiếu bảo hành và hướng dẫn sử dụng trong đó, thì ko phải thoả thuận điều này trong văn bản hợp động.

Trong nhiều trường hợp bên bán hàng và người trực tiếp sản xuất ra hàng là hai chủ thể khác nhau (chẳng hạn hàng đem ký gởi, hàng đã bán lẻ cho chủ hàng…) thì người sủ dụng hàng hoá sẽđưa thẳng tới hạ tầng sản xuất yêu cầu thực hiện trách nhiêm bảo hành.

     h- Điều khoản về giá cả

Lúc định giá hàng trong hợp đồng tìm, bán cần nêu rõđơn vị tính giá và phương pháp định giá.

Xác định đơn vị tính giá

Chọn đơn vị tính giá cần căn cứ vào tính chất của loại hàng và thônh lệ kinh doanh mặt hàng đó trên thị trường, giá trong hợp đồng mang thể quy định theo những phương pháp sau:

+ Một đơn vị khối lượng nhất định hoặc theo những đơn vị thường sử dụng trong kinh doanh mặt hàng đó như: trọng lượng, độ dài, diện tích, thể tích, mẫu, chiếc…hoặc những đơn vị khác như trăm, tá, chục…

+ Trọng lượng căn cứ vào hàm lượng thành phần chất chủ yếu trong hàng hoáđối với quặng, tinh dầu, hoá chất…

+ Tỉ lệ của những tạp chất lẫn trong hàng hoá. Chẳng hạn giá loại gạo 20% tấm là…

Lúc giao hàng mang phẩm chất, chủng loại khác nhau, giáđược quy định cho từng mặt hàng, từng loại phẩm chất và từng loại mác hàng khác nhau. Lúc giao hàng thiết bị toàn bộ giá thường định theo trị giá của từng chuyến giao hàng hoặc từng boọ phận máy vàđược nêu rõ trong bản phụ lục kèm theo hợp đồng. Nếu giá tính theo trọng lượng, phải quy định rõ: trọng lượng cả so bì, trọng lượng tịnh hay trọng lượng cả so bì coi như tịnh, hoặc phải thoả thuận xem giá bao so bì cóđược tính trong hàng hay ko. Những quy định này cũng cần phải nêu rõ lúc tính giátheo chiếc.

Phương pháp định giá

Trong điều kiện kinh tế thị trường hiện nay nói chung phương pháp định giá như thế nào để bên tìm mang thể chấp nhận được là do nghệ thuật tiếp thị của bên bán. trừ những sản phẩm  và vật tưđặc biệt nhà nước quản lý giá thì cần định giá loại hàng hoá này theo những phương pháp sau:

+ Đối với hàng hoá do chính phủ, Uỷ ban vật giá nhà nước, những bộ, UBND cấp tỉnh quyết định mức giá cụ thể gắn liền với quy cách, phẩm chất hàng hoá thì các đối tác phải chấp hành đúng giá do các đơn vị quản lý đó công bố.

+ Nếu sản phẩm, hàng hoáđược những cơ quan mang thẩm quyền nói trên đã uỷ quyền cho cơ quan quản lý cấp dưới cụ thể hoá giá chuẩn hoặc quy định giá trong khung giá theo quy cách, phẩm chất…thì giá của sản phẩm cụ thể ký kết HĐKT là giá do cơ quan được uỷ quyền công bố.

+ Đối với sản phẩm, hàng hoá do UBND cấp tỉnh quyết định giá chuẩn hoặc khung giá, những hạ tầng sản xuất, lưu thông được nhà nước cho phép quy định giá sản phẩm cụ thể theo quy cách phẩm chất…thì giá sản phẩm cụ thể ký kết HĐKT là giá hai bên thoả thuận. Giá hàng hoá do hai bên thoả thuận phải bảo đảm tương quam hợp lý với giá sản phẩm chuẩn và quy cách phẩm chất, nhất thiết ko được vượt ra ngoài khung giá của nhà nước quy định.

+ Những sản phẩm hàng hoá thuộc danh mục nhà nước quy định giá, nhưng chưa được cấp mang thẩm quyền quyết định cụ thể thì giá trong hợp đồng là giá tạm tính do hai bên thoả thuận. Lúc mang giá chính thức các đối tác thỏa thuận phải ghi lại giá trong hợp đồng và trả tiền theo giá chính thức. Nếu HĐKT đã hết hiệu lực mà chua mang giá chính thức thì các đối tác ký kết hợp đồng được phép trả tiền theo giáđề nghị trong pgương án giáđã trình xét duyệt.

+ Những vật tư, hàng hoá ngoài danh mục nhà nước quản lý giá, thì giá trong hợp đồng do hai bên thoả thuận, nhưng phải chấp hành đúng chính sách, nguyên tắc, phương pháp tính giá của nhà nứơc (nếu mang).

     i- Điều khoản trả tiền

Đối với hàng nội địa, việc trả tiền phải theo quy định của nhà nước. Tuỳtheo tính chất của những loại giao dịch kinh tế và những quan hệ chi trả, hai bên mang thể chọn một trong những thể thức trả tiền chấp nhận được như:

Trả tiền bằng đổi hàng;

Trả tiền uỷ nhiệm chi (chuyển tiền);

Trả tiền bằng séc;

Trả tiền bằng thư tín dụng….

Hai bên phải thoả thuận ngay từđầu trả tiền bằng tiền Việt Nam hay bằng ngoại tệ nào.

     k- những giải pháp bảo đảm thực hiện hợp đồng

Lúc xét thấy cần thiết phải vận dụng một giải pháp bảo đảm vật chất nào đó cho việc thực hiện những nghia vụ trong hợp đồng, các đối tác mang quyền thoả thuận một trong những bện pháp như: thế chấp, cầm cố, bảo lãnh, đãđược pháp lệnh HĐKT quy định thủ tục vận dụng.

   l- Điều khoản về trách nhiệm vật chất

Trong hợp đồng tìm bán hàng hoá, điều khoản này quy tụ những điều cam kết rất cụ thể về sự quyết tâm thực hiện nghiêm túc mọi điêù khoản đã thoả thuận. Trong đó cần xác định một cách cụ thể nhgững trường hợp phải bồi thường do trách nhiệm lên đới, xác định những mức phạt cụ thể do vi phạm về phẩm chất, quy cách hàng hoá, vi phạm do giao thiếu số lượng hàng, phụ tùng, phụ kiện thiếu đồng bộ, mức phạt được chọn từ 6% – 12% trị giá phần hợp đồng bị vi phạm, trường hợp mang vi pham về thời kì địa điểm giao nhận bên kia mang quyền lập biên bản vàđòi phạt vi phạm ở mức tương ứng so với tổng trị giá hàng hoá trong hợp đồng.

Đối với trường hợp vi phạm nghĩa vụ trả tiền, theo quy định của nghịđịnh số 17- ngày 16/01/1990- HĐBT thì ngoài khoản phạt theo lãi xuất tín dụng quá hạn bên vi phạm còn phải chịu khoản bồi thường thiệt hại bằng tổng số tiền lãi mà bên vi phạm phải trả cho nhà băng do bên vi phạm ko hoàn thành nghĩa vụ trả tiền gây ra.

Trường hợp các đối tác đã thỏa thuận mà mang một bên ko thực hiện hoặc đối tác đình chỉ ko mang lý do chính đáng thìtheo pháp luật mang thể bị phạt cao nhất tới mức 12% trị giá phần hợp đồng đã ký.

Trong lúc giao nhận hàng, sự vi phạm mang thể xảy ra thì chia làm hai giai đoạn quy trách nhiệm: 10 ngày lịch đầu sẽ phạt 4% trị giá hàng hoá và phạt 1% cho mỗi đợt 10 ngày tiếp theo cho tới mức tối đa là 12% trị giá hàng hoá; ngoài ra bên vi phạm phải trả những khoản lãng phí, giá thành lưu kho bãi và bảo quản cũng như mọi khoản tiền phạt khác mà bên kia phải trả do bên vi phạm gây ra.

Trong điều 17/HĐBT lại quy định việc tổng hợp những trường hợp phạt trong một hợp đồng cụ thể chỉđược thi hành loại phạt nào mang số tiền cao nhất nếu xảy ra nhiều loại vi phạm mà các đối tác đã thoả thuận để giới hạn tối đa những mức phạt trong một hợp đồng (trừ khoản phạt theo lãi xuất ngân hangf do chậm trả tiền).

Trong hợp đồng tìm bán thoả thuận mức phạt do vi phạm sự bảo hành phải rất cụ thể. Theo pháp luật việc thông tin mang sơ sót về chất lượng hàng hoá phải được xác minh trong 15 ngày, mang lập biên bản riêng, nếu bên bán ko trả lời trong thời kì đó coi như chấp nhận sơ sót. Bên bảo hành phải nhận trách nhiệm sửa chữa những sơ sót hoặc trả tiền những giá thành sửa chữa nếu bên tìm tự làm; nếu sơ sót ko được sửa chữa hoặc việc sửa chữa kéo dài dẫn tới việc  hàng hoá ko được sử dụng đúng mục đích của hợp đồng thì bên bán coi như ko thực hiện hợp đồng và bị phạt tới 12% trị giá hợp đồng và bồi thường mọi thiệt hại khác (nếu mang). Trong trường hợp hàng hoá hư hỏng nặng ko thể sửa chữa hoặc sửa chữa ko đem lại hiệu quả sử dụng như bên tìm mong muốn thì bên bán cần đổi hàng khác cho bên tìm.

m- Thủ tục khắc phục tranh chấp hợp đồng

Phần này các đối tác cần thoả thuận ba vấn đề cơ bản. Trước hết cần xác định trách nhiệm thông tin cho nhau biết tiến độ thực hiện hợp đồng, thoả thuận khắc phục mọi tranh chấp, nên vận dụng sự thương lượng giũa hai bên là chủ yếu, trong trường hợp khônh đạt được sự nhất tríđôi bên mới đưa đơn khiếu lại ra toàán kinh tếđủ thẩm quyền khắc phục loại hợp đồng này, đồng thời các đối tác thoả thuận luôn trách nhiêm trả lệ phí về liểm tra vàán phí do bên nào chịu (thường lệ người nào mang lỗi bên đó phải gánh chịu loại giá thành này).

n- Điều khoản về thoả thuận khác (nếu cần)

Trong những trường hợp sét thấy cần các đối tác mang thểđưa vào hợp đồng những vấn đề cụ thể nào đó mà pháp luật về HĐKT chưa quy định để thoả thuận cho đầy đủ và rõ ràng vì lợi ích của một bên hoặc tránh những khả năng xấu mang thể xảy ra do thiêng liêng ký kết và thực hiện nhiều hợp đồng đã cho họ bài học về sự thận trọng và thẳng thắn, miễn sao sự thoả thuận này ko trái với pháp luật nhà nước.

o- Điều khoản về hiệu lực của hợp đồng

Trong điều khoản này hai bên căn cứ vào khối lượng công việc trong hợp đồng để xác định thời hạn hợp đồng khởi đầu mang hiệu lực từ ngày nào, kết thúc ngày nào, xác định thời kì tổ chức họp thanh lý vào ngày nào (thường quy định sau khoảng tối đa là 10 ngày lúc hợp đồng hết hiệu lực), mang thể quy định cụ thể cho một bên lãnh trách nhiệm đứng ra tổ chức cuộc họp thanh lý hợp đồng, mang lập biên bản để ghi nhận ưu thiếu sót của các đối tác, đặc thù là chuyển giao mọi nghĩa vụ, trách nhiệm còn lại của hợp đồng vào biên bản này để hai bên tiếp tục thực hiện cho thật hoàn chỉnh trách nhiệm với nhau và cả trách nhiệm với những cơ quan hưu quan khác.

5/5 - (2 bình chọn)

Originally posted 2019-01-07 23:33:02.

Bình luận