Lý thuyết cơ cấu vốn đầu tư tối ưu cho rằng tạị DN sẽ tồn tại một mức cơ cấu vốn đầu tư mà tại đó WACC của DN là nhỏ nhất và trị giá DN là to nhất; mức cơ cấu vốn đầu tư này gọi là mức cơ cấu vốn đầu tư tối ưu. Lúc DN sử dụng nợ vay, lãi vay là khoản mức giá hợp lý làm giảm thu nhập chịu thuế của DN nên đây là khoản “tiết kiệm thuế” làm giảm WACC của DN. Tuy nhiên, việc sử dụng nợ vay ở mức độ cao tạo ra rủi ro tài chính ở mức độ cao cho DN. Mặc dù, ban sơ rủi ro này được bù đắp bởi khoản “tiết kiệm thuế” nên WACC vẫn giảm xuống; nhưng lúc nợ vay tiếp tục tăng vượt quá ngưỡng tối ưu (D*) thì khoản “tiết kiệm thuế” ko đủ bù đắp được rủi ro tài chính từ nợ vay. Điều này đặt ra yêu cầu đối với cổ đông đòi hỏi gia tăng đối với tỷ suất sinh lời vốn chủ sở hữu bởi vậy mà tác động làm cho WACC mang xu hướng tăng lên. Hình 1.1. phản ánh một ngưỡng tối ưu (D*) mà tại đó WACC là nhỏ nhất.