Lý thuyết lợi nhuận hoạt động ròng rã được đề xuất bởi David Durand (1952) với những giả thiết sau: (i) Ko tồn tại thuế TNDN nên ko tồn tại khoản “tiết kiệm thuế” từ lãi vay; (ii) Ko mang tốc độ tăng trưởng lợi nhuận; toàn bộ lơi nhuận của DN được chia cho chủ sở hữu: (iii) Ko mang những thay đổi trong quyết định đầu tư của DN nên ko mang sự biến động đối với EBIT hay rủi ro kinh doanh ko thay đổi.
Tương tự, lý thuyết về lợi nhuận hoạt động ròng rã cho rằng ko tồn tại một cơ cấu tài chính tối ưu do vậy ko tồn tai mối quan hệ giữa cơ cấu tài chính và trị giá DN. Tuy nhiên, cách tiếp cận lợi nhuận hoạt động ròng rã được nghiên cứu trong điều kiện thị trường tài chính xuất sắc, bỏ qua khoản tiết kiệm thuế từ lãi vay và giữ nhất định mức giá sử dụng nợ với mọi trường hợp khác nhau về mức độ sử dụng nợ, những giả thiết này đã làm giảm sức thuyết phục cho những kết luận của phương pháp tiếp cận này lúc xem xét những tình huống lựa chọn cơ cấu vốn trong thực tiễn.